Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’-CLass 12a1-Kết Nối Bạn Bè CLass 12a1-‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
ak_toannhắn tới Các bạn lớp A1 :" Chúc các bạn ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. ".
Vânnhắn tới các bạn trong lớp :" Chúc các bạn luôn học thật tốt! hi vọng cả lớp mình có nhiều dịp họp mặt cùng nhau!
".
Minh Tuấnnhắn tới Anh em :" nho anh em qua! hom nao lam tran nhi lau lam chua xut tung luoi chu dieu ) . cai thang bat ga cu che anh haha . i miss you. we are one.
".
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’- Chủ đề có bài mới -‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
Số bài : 558 Số tiền : 2147508242 Điểm thanks : 47 Sn : 29/08/1992 Đến từ : Vĩnh Bảo - Hải Phòng Nghề nghiệp : Sinh viên Thú cưng : Huy hiệu: :
Liên hệ: admin:
15062011
Bình yên!
(Người post: admin)
Đó là một ngày trời mưa. Nằm co người trong chiếc mền mỏng, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, nghe tiếng gió rạt rào trên mái tôn. Tiếng nhạc gợn nhẹ trong không gian và quấn lên cùng điệu hoà của gió. Lắng nghe, chăm chú. Rồi vỡ òa ra, khi giọng của ca sĩ Trần Thu Hà cất lên, rất nhẹ:
Bình Yên một thoáng cho tim mềm Bình Yên ta vào đêm...
Bình Yên đấy, nhớ không? Định nhổm dậy để bảo cô bé phòng dưới mở to volumn lên. Nhưng, rồi có gì đó chợt giữ mình khựng lại. Bình Yên chỉ cần là một chút gì đó rất nhẹ thôi. Không phải ồn ào hay rõ ràng tách bạch. Cứ để giọng của chị Hà Trần hoà vào giai điệu của tiếng mưa mỗi lúc một nhiều và mạnh hơn. Sẽ có được cái thú khác...
Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên...
Bình Yên. Với cây hoa giấy đang ngả nghiêng khiêu vũ theo gió vũ điệu mưa rơi. Những cánh hoa giấy mỏng manh, sắc hồng, ngợp dưới mưa, những giọt mưa lóng lánh... Cậu thích màu Hồng lắm mà.Tớ biết thế. Ngay trước nhà trọ tớ ở, có cả một giàn hoa Tigôn cũng hồng, màu hồng dịu dàng ấy. Giá có thể cho cậu thấy nơi được gọi là "Bình Yên" này nhỉ? Nơi ở mới của tớ, nằm rút sâu trong một con hẻm dài ngoằn ngoèo. Nơi tách bạch với sự ồn ào và vội vã của nhịp sống vốn dĩ của TP này. Nơi những con nắng đầu ngày tỏa rạng sắc vàng đều để chào một ngày mới... 2 chữ Bình Yên dội về từ cảm giác nhẹ nhàng và im ắng của chốn này. Nơi những giọt mưa tí tách vuốt lên lá những giọt nước sóng sánh. Để khi mưa vụt ngớt tạnh, khi nắng chỉ hửng sau những đám mây. Những giọt nước biến thành phalê...
Bình yên để gió đưa em về Bình yên ta chờ nghe Chờ nghe tình vỗ lên tim mình Chờ nghe tình lung linh Bình yên để nắng soi môi thơm Bình yên ta mừng Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Gió đưa tớ về nơi này. Nơi căn gác chỗ chênh vênh, với tiếng rít cọt kẹt khi mỗi bước chân đặt mạnh. "Chờ nghe" những điều cuộc sống vọng lại từ nơi xa. Chờ nghe Bình Yên đặt bước quay về với trái tim nát vụn và tâm hồn tổn thương rỉ máu. Chờ nghe từ nơi nào đó xa xăm, tiếng ủi an vỗ về của một thời quá khứ. Ừ, quá khứ là điều bất biến. Quá khứ là cái mà người ta không đem mà nấu lên ăn được. Thế nhưng người ta luôn canh cánh những điều từ sâu trong quá khứ, để rồi thấy vết thương trong mình cứ sưng tấy lên và đau nhói...
Chất giọng du dương, khàn nhưng ấm đến trong trẻo của Hà Trần thả vào không gian buồn bã này sắc ru dịu dàng... "Chờ nghe tình vỗ lên tim mình - Chờ nghe tình lung linh"... Lung linh... Khoảng thời gian chẳng kịp ngọt bị vỡ tan. Trở nên chông chênh... Không cần ai hiểu. Không cần ai cảm thông hay thấu đáo. Có gì đâu?
Có gì đâu? Buồn không? Có chứ. Nhưng chỉ là một chút tẹo của cảm giác hụt hẫng. Còn sự thất vọng về một con người thì vụt trở nên to lớn quá. Nhấn chìm mọi suy nghĩ khác, chỉ còn lại sự ngột ngạt và ngợp thở... Nhưng rồi cũng xong. Có gì đâu. Không bước tiếp được thì dừng lại ở nơi vạch mức đẹp đẽ nhất. Để giữ lại những gì tốt đẹp nhất cho riêng mình. Đâu cần ai giữ gìn hộ đâu. Một mình, thế là đủ... Để nghe Bình Yên khi chợt xót thương cho một cuộc tình. Kết thúc rồi ư? Ừ, kết thúc rồi. Có gì đâu...
Không còn nỗi đau. Quay ngược thời gian để mình sống hạnh phúc. Không cần những nụ cười mỉm hay những lời động viên cổ vũ. Cuộc sống là ở phía trước. Không ở sau lưng để phải cứ quay lại nhìn...
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau Như một câu hát ứa ra từ tim Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên Để quên hết khó khăn chia lìa...
Cất đi quá khứ đầy tăm tối. Cất đi những lỗi lầm mình vấp phải. Cất đi những đau thương dội ngược về từ những ngọt ngào trong nhau. Ta, ra đời thêm một lần nữa. Để gột cho bằng hết những vết nhơ, để gội cho bằng sạch những vết bẩn còn vướng theo. Một kiếp khác. Lại mở ra. Đâu phải kết thúc là dừng lại. Phải không?... Ở đoạn này giọng chị Hà tha thiết thế nhỉ? Trở về hồn nhiên. Uhm, trở lại với những gì gọi là trong trẻo. Dù sao, lòng cũng chẳng giận dỗi gì. Khi, chợt thấy, trong chông chênh tìm được chỗ đứng vững vàng. Những gì là xấu xa, những gì là tồi tệ, giữ lại trong tim để làm gì? Sạch trong... Để những gì từ trong tim vẫn là những gì tốt đẹp nhất... Thế thôi... Bình Yên!
Bình yên một thoáng cho tim mềm Bình yên ta vào đêm Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên.
Để rồi nghe giọng của bác Hiếu trầm ấm đến mênh mông. Nghe những sôi sục trong lòng được lắng dịu. Nghe những nỗi đau được ve vuốt nâng niu. Nghe những xót xa rũ bỏ, nhoẻn cười... Ấm áp! Bình Yên đến từ nơi đó. Nơi mà mình biết mình sẽ vẫn sống với những gì thuộc về mình. Tiếng đàn hay nhỉ? Từng giọt, từng giọt. Hình như hoà lẫn với cả tiếng mưa. Có giọt nước mắt nào bất chợt oà vỡ không nhỉ? Hình như không.
Còn cậu thì sao nhỉ? Bình Yên vốn đến từ những nơi bão tố nhất. Bình Yên đến từ nơi khấp khểnh và dễ ngã nhất. Bình Yên của cậu ở nụ cười với mọi người mỗi ngày. Nhỉ?
Sự bình yên chỉ thật sự đến với ta những khi ta không mong chờ nó. Không mong đợi nhưng vẫn phải chờ đón, để khi bình yên đến, ta không làm nó sợ hãi bỏ đi. Bình yên để gió đưa em về Bình yên để ta chờ nghe.
Phải vì điều này mà cứ nghe đi nghe lại khúc hát ru mình Bình yên không?
Và bỗng dưng muốn nói rằng: Đừng chúc bình yên mà hãy mang bình yên tới... Biết không?!
Và tớ cũng không muốn chúc cậu Bình Yên. Chỉ mong Bình Yên sẽ mỉm cười khi cậu mỉm cười.
Mái tôn rào rạt những tiếng mưa, thật rõ và thật đậm. Tiếng mưa rửa trôi đi những đớn đau của cuộc sống. Những va vấp và những khổ đau. Chỉ để lại một căn gác chênh vênh nhưng... Bình Yên!
Thôi, mình tự hát... Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên.....