Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’-CLass 12a1-Kết Nối Bạn Bè CLass 12a1-‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
ak_toannhắn tới Các bạn lớp A1 :" Chúc các bạn ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. ".
Vânnhắn tới các bạn trong lớp :" Chúc các bạn luôn học thật tốt! hi vọng cả lớp mình có nhiều dịp họp mặt cùng nhau!
".
Minh Tuấnnhắn tới Anh em :" nho anh em qua! hom nao lam tran nhi lau lam chua xut tung luoi chu dieu ) . cai thang bat ga cu che anh haha . i miss you. we are one.
".
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’- Chủ đề có bài mới -‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
Nó- đứa con gái cứng đầu, đỗi con nít nhưng cũng rất chi người lớn… Nó ghét mưa! Nhưng đồng thời cũng yêu mưa mãnh liệt…
Nó ghét mưa… bởi mưa buồn, mưa lạnh, và mang lại những kí ức buồn đau! Xám xịt! Âm u! Mưa sắp tới! Mưa làm Nó nghĩ cuộc sống này chỉ là một màu xám, một bức tranh u tối… Hòa vào dòng người hối hả lúc tan tầm, muốn mau chóng trở về sum họp với gia đình, hay ít nhất cũng là nơi mà họ cảm thấy bình yên, mang đến cho họ nụ cười… Nó lại bất giác mỉm cười_ nụ cười gượng gạo và thương cảm… 19 tuổi, dường như Nó vẫn còn được sự bảo bọc rất đỗi to lớn của gia đình, trải nghiệm cuộc sống của Nó còn rất ít ỏi so với mọi người quanh đây… Nó sống, và cảm nhận mọi thứ bằng giác quan và cảm xúc của mình… Mưa đến! Những đứa trẻ khuyết tật mà hôm trước Nó đến thăm không phải cáu bẳn chịu đựng tiếng còi xe, không phải chịu đựng những cơn gió lạnh buốt như mọi người bây giờ…. Và cũng không tìm được hơi ấm của những người thân bên cạnh như khi mọi người về đến nhà… Nó nhớ nụ cười ngây ngô của các em, sao mà thương, sao mà yêu đến lạ… Nụ cười ấy có khát khao sự sống, có cả những tình yêu thương đơn giản mà các em dành cho nhau.. Nụ cười ấy làm Nó thấy cái âm u của mây trời, cái lạnh của gió như được thổi bay đi…
Mưa lạnh! Ngày Nó mất đi một người anh cũng vào một ngày mưa. Nó nằm co ro, phủ chăn kín đầu, cuộn tròn mình lại… Thổn thức… Mưa ngoài trời… Mưa trong lòng… ướt đẫm con tim.. Nó tự hỏi: “Mưa khóc hay lệ Nó tuôn rơi?”
[Có cả trăm, cả ngàn lý do như thế khiến nó ghét mưa…]
Nhưng có ai biết được, Nó lại “say” mưa như điếu đổ. Nó bảo, mưa là người tình của Nó, người tình bé nhỏ luôn đến khi Nó cần… Mưa nhẹ nhàng nâng niu Nó! Thỏa lấp cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc của Nó khi bên cạnh “một người đặc biệt”, khi Nó thấy mình bé nhỏ đến lạ trước một người con trai! Mưa của Nó màu hồng hạnh phúc!
Với mưa… Nó đủ mạnh mẽ để nhận ra mình thật yếu đuối! Với mưa… Nó đủ can đảm để khóc! Và với mưa… Nó sống thật với chính mình! Đã có biết bao lần, Nó đi trong mưa để che đi nước mắt, che đi cái sống mũi và đôi mắt đỏ hoe… để mọi người không biết Nó đang khóc… Đã có bao lần Nó vùng vẫy tâm hồn trong mưa mà thấy lòng nhẹ nhàng, khoan khoái. Đã có bao lần Nó khát mưa để xua đi những kỉ niệm buồn…
Nó thích ngắm mưa qua ô cửa! Chẳng hiểu tại sao Nó thích cái cảm giác hứng giọt nước mưa mát lạnh trên lòng bàn tay… Miên man… Mưa mang đến cho Nó nhiều tâm trạng và dám suy nghĩ những điều tốt đẹp về tương lai… Mưa- màu xanh hi vọng!
Hỗn độn! Vui! Buồn!
Nó vẫn nhớ như in một câu nói: “ Muốn vẽ một bức tranh hoàn hảo, nhất thiết phải dùng đến 1 vài màu tối”. Mưa với Nó cũng như những mảng màu trong cuộc sống! Là một quà tặng của tự nhiên! Mảng màu xám xịt đi qua sẽ mang đến màu hồng hạnh phúc và màu xanh hy vọng do cái nhìn của mỗi người… Nó sẽ đối xử không công bằng với mưa khi nói: “Mưa mang lại buồn đau” bởi bên cạnh buồn đau, mưa còn cho Nó hạnh phúc, cho Nó sống thật với chính mình, cho Nó nhận ra rằng… Phải biết lấy cái đẹp của cuộc sống để tô những mảng màu xám xịt, đơn giản bằng sự chia sẻ và yêu thương….