Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’-CLass 12a1-Kết Nối Bạn Bè CLass 12a1-‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
ak_toannhắn tới Các bạn lớp A1 :" Chúc các bạn ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. ".
Vânnhắn tới các bạn trong lớp :" Chúc các bạn luôn học thật tốt! hi vọng cả lớp mình có nhiều dịp họp mặt cùng nhau!
".
Minh Tuấnnhắn tới Anh em :" nho anh em qua! hom nao lam tran nhi lau lam chua xut tung luoi chu dieu ) . cai thang bat ga cu che anh haha . i miss you. we are one.
".
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’- Chủ đề có bài mới -‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
Số bài : 31 Số tiền : 25190 Điểm thanks : 5 Sn : 19/12/1993 Đến từ : hp Nghề nghiệp : hs Thú cưng :
Liên hệ: em mộng mơ:
23062011
Ta cứ yêu nhau, thật chậm
(Người post: em mộng mơ)
- Thưa cô, cô đi ngủ dùm cho. Bây giờ là 3 giờ sáng rồi. - Thiệt hả anh, em cứ tưởng 11, 12 giờ chứ mấy. Những mẫu câu như vậy, không phải là hiếm giữa anh và cô. Công việc của anh buộc anh thức khuya, đã đành. Cô chẳng có việc gì đêm hôm như thế nhưng cũng mở đèn sáng, chong mắt trò chuyện với anh, những câu chuyện mà với ai đó sẽ chỉ là một mớ vớ vẩn. Nhưng với cô thì không, bởi đơn giản, cô không ngủ được. Và anh luôn luôn ở đó. Họ biết nhau qua mạng. Thế giới bây giờ đã phẳng lì. Anh ở một nước Châu Á. Cô ở một nước Châu Âu. Múi giờ lệch nhau, đủ để khuya của anh là chiều tối của cô, để những giờ anh làm việc khuya là những lúc cô vừa tan lớp, một mình trở về trên con đường trắng tuyết, co ro trong cái lạnh xứ người. - Tôi có thương gì cô đâu. - Vậy thì tốt. Em chỉ sợ anh khổ. Thương một người là can đảm lắm, vì hạnh phúc với đau khổ chẳng cách xa nhau bao nhiêu. Với anh, cô luôn lý luận. Vì, anh để yên cho cô lý luận. Với cô, anh như một đứa trẻ, trong trẻo và chân thật. Mặc dù, anh không hoàn toàn như thế. Anh nóng nảy và đôi khi thô lỗ. Anh có một cục tôi to đùng. Nhưng cô cảm nhận được ở anh sự mềm mại, trong cách anh nói chuyện. Hoặc cái sự mềm mại đó do tự cô thêu dệt nên cũng không chừng. - Em ghét anh - Anh cũng vậy.
Như bất kỳ tình yêu nào khác, họ cũng có những yêu thương, những giận hờn. Họ yêu nhau, nhưng bế tắc, không đến được với nhau. Vậy là họ đâm ra ghét nhau. Nhưng họ không xa nhau được, nên họ vẫn còn liên hệ với nhau. Hay nói thẳng ra là họ chưa tìm được ai khác để quên nhau đi, nên họ vẫn còn cứ nhớ về nhau. - Năm năm sau anh sẽ thế nào? - Công việc ổn định, có gia đình, vợ đẹp con ngoan. Anh sẽ đi làm về, đón con rồi về nhà ăn cơm với vợ. - Rồi sao nữa? - Rồi đi chơi. - Đi một mình hay đi với vợ con? - Vợ phải dạy con học bài. Anh đi một mình. Cô im lặng còn anh thì cười khoái chí. Quen với cô, anh mệt. Chọc được cô tức giận với anh là sự thích thú. Anh như một đứa con nít trong mắt cô. Anh bực mình vì điều đó. Nhưng anh biết khó mà gỡ được cái ấn tượng đó ra khỏi cô. Bởi vì cô đã từng bị đau khổ bởi một người, chẳng biết có nên gọi là đàn ông không, nhưng lớn tuổi hơn anh nhiều. Anh tự nhận mình thông minh. Nhưng trước một số câu hỏi khó của cô, anh đành phải đóng vai một chàng ngốc. Cách cư xử của anh, làm cho cô nhìn anh như một anh ngốc thật. Điều đó, với anh không quan trọng. Bởi bên cạnh cô, anh cảm thấy thoải mái được là chính mình. Anh có thể nói với cô bất cứ điều gì trong cuộc sống, từ công việc gia đình cho đến bạn bè, cả những chuyện hết sức vớ vẩn của anh. Anh có thể thoải mái mè nheo cô tặng anh một cái gì đó mà không cảm thấy cái thằng tôi của mình bị đụng chạm. Bởi anh biết, cô chẳng thèm đếm xỉa đến cái thằng tôi trong anh. Cô đến với anh vì chính con người anh. Cô vẫn bảo đó là một con người toàn những tính nết xấu xa, cho dù những gì anh thể hiện với cô, toàn là những cái tốt đẹp từ phía anh.
Họ hẹn nhau ở sân bay, anh đến trễ. Anh vẫn luôn như thế, vội vàng và hấp tấp. Rồi cô ngồi đâu đó chờ anh. Anh lúng túng, quay vòng vòng giữa thành phố của mình. Sự xáo trộn đến từ một người khác. Anh thú nhận với cô, lúc đó, anh không hiểu vì sao mình lại như thế, chỉ biết mọi thứ rối tung lên. Họ đi chơi cùng nhau. Anh đưa cô tham quan thành phố, cái thành phố mà hằng ngày anh vẫn chạy vòng quanh để mưu sinh, vẫn ao ước có cô trong một góc nào đó. Họ có những thời gian vui vẻ và bình yên bên nhau. - Mình sẽ chia tay nhau như thế nào? Nhẹ nhàng và vui vẻ hay sướt mướt và tha thiết? - Anh không biết. Có thể là một kiểu khác? - Hay là gọi điện thoại hỏi anh Bồ Câu? - Ừ, cũng được. Có thể mình sẽ chia tay trong bạo lực. - Sợ quá. Rồi họ cười, nói với nhau những điều hết sức bình thường khác. Họ nói về chuyện của mình mà nhẹ nhàng như nói về chuyện của ai kia. Bởi họ hiểu rõ hoàn cảnh, tình cảm của chính mình. Trong thâm tâm, anh chỉ muốn một cuộc chia tay “bạo lực”, bởi anh chỉ muốn siết chặt cô vào lòng, chặt đến nỗi cô không thể rời khỏi anh nữa. Còn cô, cô đã thành công khi giữ những giọt nước mắt của mình cho đến khi khuất sau lối vào, khi tên cô được gọi trên loa tìm kiếm hành khách cuối cùng của chuyến bay.
Họ đã có một cuộc chia tay người lớn theo lời của cả hai. Họ ôm nhau và chào nhau như những người bạn. Có lẽ họ đã hứa với nhau, Sẽ yêu nhau thật chậm, Yêu, Yêu, Yêu đi yêu lại, Yêu đến khi nào quên nhau… Gửi từ email của Hồng Anh – hong_anh79