Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’-CLass 12a1-Kết Nối Bạn Bè CLass 12a1-‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
ak_toannhắn tới Các bạn lớp A1 :" Chúc các bạn ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. ".
Vânnhắn tới các bạn trong lớp :" Chúc các bạn luôn học thật tốt! hi vọng cả lớp mình có nhiều dịp họp mặt cùng nhau!
".
Minh Tuấnnhắn tới Anh em :" nho anh em qua! hom nao lam tran nhi lau lam chua xut tung luoi chu dieu ) . cai thang bat ga cu che anh haha . i miss you. we are one.
".
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’- Chủ đề có bài mới -‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
"Cứu tôi với"-cô gái hét lên. Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào xin đón đoc tập sau sẽ rõ. Gấp lại quyển sách ma , Thúy cảm thấy hơi rùng mình. Thúy là một cô gái có cá tính mạnh mẽ , nó luôn dũng cảm trong mọi trường hợp và nó luôn khảng định với chính mình là nó không bao giờ sợ ma. Hôm nay, Thúy phải ở nhà một mình, bố mẹ Thúy đến bà ngoại , Thúy không đi được vì còn bận việc học. Ở nhà một mình, nghe đã rợn người nhưng Thúy không sợ, nó dũng cảm chấp nhận ở nhà một mình. Dù sao cũng chỉ ở nhà một mình trong một ngày mà thôi. Chuông đồng hồ kêu, nó ngáp ruồi. đến giờ phải đi ngủ, nó cài cửa nhà lại sau đó nó bước đến cửa sổ để cài then cửa. Bỗng nó cảm thấy hình như có một thứ gì đó đang đứng ở đằng sau , quay người lại nó chẳng thấy gì cả. Quay lại với việc cài then cửa, Thúy nhìn thấy trên khung cửa kính viết ba chữ " ngươi phải chết " bằng máu tươi. Nó dụi mắt nhìn lại thì chẳng thấy gí cả. Đinh ninh chỉ là ảo giác , nó yên tâm quay lại ghế ngồi. Đèn điện vụt tắt , một thứ ánh sáng màu đó loé lên từ ngoài vườn. Khoảng 10 giây sau, có điện, đèn sáng, ánh sàng màu đỏ đó biến mất. Thúy cảm thấy hơi sợ người nó bắt đầu run."Tính tong" tiếng chuông cửa reo lên , nó giật bắn người. Ra đến cửa nó lưỡng lự xem có lên mở cửa hay không , nhìn qua chiếc ống nhỏ trên cửa thấy người quen nó vui mừng mở cửa, dì nó đến. Nhìn thấy dì Hương nó cảm thấy mình được an toàn hơn. Thấy hơi lạ vì sao dì nó lại đến vào giờ này, nó vặn hỏi thì dì nó bảo là mẹ nó nhờ dì nó đến trông nó. Yên tâm là cảm giac bây giờ cửa nó. Hai dì cháu ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau. 9h30 phút đồng hồ lại điểm chuông, nhìn thấy mồm gì nó chảy máu, nó lấy tay lau vết máu ý cho dì nhưng lau mãi không sạch. Thúy kinh ngạc hỏi dì Hương, dì nó lấy tay lau vết máu trên mồm thì lại rất sạch máu không hề chảy ra nữa. Hai dì cháu lại tiếp tục với câu chuyện đang nói dở. Tiếng chuông điên thoai reo, Thúy ra nghe điện thoại, mẹ gọi về báo tin buồn là dì Hương bị ốm nặng đã qua đời hai tiếng trước. Bỏ máy xuống nó đứng lặng im như chôn chân tại chỗ nó nhìn sang cái người mà bảo là dì Hương của nó. Một lúc sau nó di chuyển từng bước chân để đi đến cửa ra vào. Khi đã đứng cạnh cửa , nó cẩm lấy cái nắm cửa định mở cửa ra. Đứng cố mở cửa làm gì cô cháu gái của ta cháu sẽ không thoát ra khỏi đây được đâu - cái người bí hiểm đó nói -Sao dì lại nói vậy? -Hai tiếng trước ta là dì Hương yêu quý của cháu nhưng bây giờ ta là một con ma cần máu người để sống. Nói xong dì nó tiến lại gần nó nhe cái răng sắc nhọn của mình ra, dì nó chuẩn bị hút máu của nó. -Đừng- nó hét lên đầy tuyệt vọng. Dì nó ngặm vào cổ nó. Nhưng nó không cảm thấy và máu cũng không chảy ra. Chắc hẳn dì nó vẫn còn có tình thương máu mủ ruột thịt. Dì nó đã tha cho nó vì dù sao nó vẫn là đứa cháu trước kia dì nó đã hết mực thương yêu. Chỉ một cái chớp mắt , hồn ma cửa dì nó tan thành mây khói và để lại trên sàn nhà một vũng máu tươi. Nó đứng lặng im, cả người nó như đóng băng. Chấn tĩnh lại nó ngấc điện thoại lên bấm số để gọi cho bố nó. "Đoàng"-sét đánh đường dây điện thoại bị đứt. Sợ. Thúy với lấy cái di động nhưng trời ơi nó gặp xui điện thoại hết pin. Nó ngồi ngục mặt xuống, vừa sợ vừa run nó òa khóc."Tính tong" tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, Thúy cứ ngồi lặng im nó không dám mở cửa. Rồi từ khe cửa một tờ giấy gấp đôi được đẩy vảo. Tay run run nó cẩm tờ giấy lên chưa kịp đọc thì tờ giấy bùng cháy ngay trên tay nó. Thúy dụt tay lại, mẩu giấy cháy rơi xuống sàn biến thành máu và chảy lênh láng khắp sàn nhà. Hoảng quá nó leo vội lên ghế ngồi. Chậu hoa phong lan của nó bỗng rơi xuống sàn, cây hoa gặp máu bỗng chở lên khô héo. Bây giờ nó rơi vào tình trạng lo sợ không xác định được phương hướng, nó ngôi dờ người ra trên ghế , tim nó đập loạn "phải làm gì bây giờ?"nó tự hởi rồi ngước lên hỏi trời. Một giọt máu trên trần nhà rơi xuống cạnh chỗ nó ngồi. Giật mình nó lùi lại. Chiếc ghế không Cân bằng, nó rơi tõm xuống vững máu dưới sàn nhà. Máu- nó dơ bàn tay lên, cả bàn tay của nó nhuộm đỏ màu máu tươi. Nó đứng phắt dậy lao vào bếp vặn vòi nước rửa tay. Một con rắn màu đỏ chui ra từ vòi nước cuốn vào tay Thúy, nó vung tay con rắn rơi xuống sàn và bò đi mất. Cô đơn Thúy cảm thấy sợ khi ở nhà một mình , nhìn ra cửa sổ nó định phá cửa thoát ra ngoài. Nhưng không thể nào được nữa rồi, ngoài cửa sổ một bóng ma đã xuất hiện. Nó lừ đừ đứng trước cửa sổ , mắt đỏ rực chân tay khẳng khiu đang cố đập cửa, bàn tay ma in năm ngón tay máu lên cửa kính. Thúy cần phải tự vệ Thúy rút con dao trong ổ ra, một xác người treo cổ rơi xuông trước mặt Thúy. Thúy cầm con dao chạy lên gác, lên phòng mình nó mở cửa và đóng sầm một cái. Thúy leo lên giường ngồi lặng im. Các bóng ma đã vây quanh nhà Thúy không còn đường thoát nó ngôi trong trạng thái tuyệt vọng. Căn nhà ngâp tràn máu, ma đã tràn vào nhà. Những con ma ăn thịt đang ring rập ở ngoài cửa phòng còn ở cùa sổ là vô vàn những con quỷ hút máu ngừơi. Của kính đã nứt máu rò rỉ vào phòng. Rơi vào tình trạng không còn lối thoát. Chỉ còn ít phút nữa Thúy sẽ bị lũ ma ăn thịt. Nó cảm thấy cuộc đời nó thật bất hạnh, thôi đành chấp nhận đi theo dì Hương của nó. Còn bao nhiêu việc mà Thúy chưa làm được, còn chưa biết đươc cô gái trong chuyên sẽ ra sao. Thôi đành chấm dứt cuộc đời tại đây , chết vì bị ăn thịt sẻ đau đớn lắm, bị lôi từng miếng thịt ra,móc mắt, ăn tai, dút lưỡi, óc bị ngặn vỡ, xương bị cắn nát. Chấp nhận cái chết, Thúy lấy con dao đâm vào bụng mình tự tử, dù sao thì chết bằng cách tự tử sẽ đỡ đau đớn hơn. Máu từ bụng chảy ra , mặt Thúy tái mét, nó ngất lịm đi và chết dần. Thúy tỉnh dậy-mẹ nó lay người. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, nó chỉ nằm mơ mà thôi. Nhưng khi tỉnh dậy thì gối nó ướt đẫm nước mắt và dì Hương yêu quý của nó đã thực sự qua đời.