Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’-CLass 12a1-Kết Nối Bạn Bè CLass 12a1-‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
ak_toannhắn tới Các bạn lớp A1 :" Chúc các bạn ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. ".
Vânnhắn tới các bạn trong lớp :" Chúc các bạn luôn học thật tốt! hi vọng cả lớp mình có nhiều dịp họp mặt cùng nhau!
".
Minh Tuấnnhắn tới Anh em :" nho anh em qua! hom nao lam tran nhi lau lam chua xut tung luoi chu dieu ) . cai thang bat ga cu che anh haha . i miss you. we are one.
".
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’- Chủ đề có bài mới -‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯)
Số bài : 31 Số tiền : 25185 Điểm thanks : 5 Sn : 19/12/1993 Đến từ : hp Nghề nghiệp : hs Thú cưng :
Liên hệ: em mộng mơ:
23062011
Vì có anh luôn bên em
(Người post: em mộng mơ)
Ngày…tháng…năm Ngày anh trở về, nhìn thấy bóng dáng em ngoài sân bay, anh chỉ muốn chạy thật nhanh tới bên em, ôm chặt em vào lòng. Đón anh về, khuôn mặt em không tươi. Em không cười. Anh biết, em đang buồn. Chở em sau lưng, anh cảm thấy trong lòng bất an. Bình thường, nếu có chuyện, em đã gục vào vai anh, ôm chặt lấy anh, dụi dụi đầu vào lưng anh, rồi kể cho anh nghe. Nhưng bây giờ, em không vòng tay qua eo anh nữa, em lặng im … Ngày…tháng…năm “Em … có người khác rồi anh ạ” Anh không bất ngờ khi em nói với anh điều này. Anh hình như đã cảm thấy trước, cảm thấy từ những ngày xa em, em không online thường xuyên để chat với anh nữa. Anh nhìn em, im lặng … em bối rối, lảng tránh ánh mắt anh. “Vì sao em yêu người đó?” Anh muốn biết về người đó, muốn biết là ai, muốn biết là con người như thế nào, muốn biết những gì đã xảy ra với em trong những tháng ngày không có anh ở bên, muốn biết vì sao em có người khác, muốn biết tại sao em vẫn ra sân bay đón anh, vẫn đợi anh 4 tiếng dù chuyến bay trễ, nếu còn yêu anh … em đã không làm như thế nữa. Nhưng anh chợt nhói đau khi thấy em khóc, và anh im lặng ...anh sẽ không chất vấn em nữa. Anh quay đi, châm điếu thuốc, ánh mắt anh xa xăm… Nước mắt em vẫn rơi. Đặt tay lên gò má, lau những giọt nước mắt yếu đuối này, anh muốn em nhìn anh, để anh biết những gì em nói là thật. Anh hỏi “em và người đó tới đâu rồi ?”. Em không trả lời, nước mắt em rơi nhiều hơn. Anh hỏi “nắm tay?” , em lắc đầu. Anh hỏi “hôn nhau?”, em khóc nhiều hơn, khẽ gật đầu. Anh nhìn em, cô bé mỏng manh, yếu đuối. Anh cảm thấy con tim mình đau nhói, tê rần. Một thoáng, anh chợt nghĩ, có lẽ, để em ra đi thôi, để em hạnh phúc với lựa chọn trong 3 tháng qua của mình. Nhưng ... anh đã thấy em khóc... anh đã thấy sự dằn vặt trong tâm hồn bé nhỏ của em. Một cơn gió lạnh buốt thoáng qua. Anh giật mình. Nếu còn yêu anh, em sẽ không khóc như thế. Nếu còn yêu anh, em sẽ không nhìn anh với ánh mắt như thế. Quen nhau 3 năm, đâu phải là khoảng thời gian quá ngắn để anh có thể hiểu em đâu. Anh biết, em đang mong chờ một điều gì đó, để giải thoát cho em khỏi chiếc bẫy em đang tự mình giăng lấy. “Tại sao em còn ra đón anh?”. Lúc này, em chỉ biết òa khóc, em ôm chặt lấy anh, nức nở “em không biết, em chỉ biết em nhớ anh, em nhớ hơi ấm của anh, em muốn nhìn thấy anh, em muốn được ôm anh”. Anh ôm chặt lấy em. Anh cảm thấy những gì mình nghĩ là đúng “Em còn yêu anh nhiều lắm có đúng không?” Em khẽ gật đầu, dụi dụi vào lòng anh . “Vậy thì chẳng có lý do gì để em phải chia tay anh cả”.
Ngày…tháng…năm 3 ngày trôi qua, 3 ngày của mùa đông lạnh giá, 3 ngày đợi chờ một đêm noel sau gần 1 năm xa cách. Anh đã vạch ra những dự định cho đêm giáng sinh an lành và hạnh phúc. Online. “Anh! Em nghĩ, mình chia tay nhau đi” Anh hụt hẫng.Thất vọng. Mất niềm tin ghê gớm. Anh không tin, không tin những gì em nói. “Em đừng đùa, hãy nói lần nữa cho anh nghe, và em sẽ không còn cơ hội quay lại với anh đâu”. “… Em đã chọn người ấy ….”. Anh phì cười. Offline. Anh nằm xuống. Đặt tay lên trán. Bấy lâu nay, anh luôn tự tin mình là người rất hiểu người khác. Anh tự tin mình luôn biết người khác nghĩ gì, cần gì. Luôn biết người khác là thật hay giả dối. Quen em 3 năm, quá đủ để anh hiểu những gì em nói với anh cách đây 3 ngày có phải là thật hay giả dối. Vậy mà … Có lẽ sau chuyện này, anh sẽ có cái nhìn cẩn trọng hơn về sự tự tin thái quá của chính mình. Uh, thì mình chia tay…nhưng… anh muốn mọi thứ được sáng tỏ, khi đã không còn gì vướn mắc, anh sẽ dễ dàng quên em hơn. Nhưng …tận sâu trong thâm tâm, anh hiểu cái lý do anh bật dậy, dắt xe chạy tới nhà em. Những gì anh đoán không sai, em mới gặp người đó về, bản tính em yếu đuối, lập trường không vững vàng, suy nghĩ đa cảm, đa đoan. Có lẽ, anh nên để em ra đi, em đã chọn, còn anh thì không thể tiếp tục với một người mà anh không kiểm soát được suy nghĩ của họ. Khẽ vén tóc em qua vành tai, anh cố không để mình phải rơi nước mắt. “Bởi vì, em đã từng rất yêu anh nên anh sẽ rất đau lòng, nếu như sau này em không hạnh phúc, em có hiểu không?”. Lau khô dòng nước mắt vẫn luôn ướt nhòa trên má em, trái tim anh đau nhói. “Anh chỉ muốn nói những lời cuối cùng với em với tư cách là một người anh thôi. Nhưng anh nghĩ, em vẫn đang bồng bột lắm, tốt nhất, khi không còn anh nữa, em hãy một mình tĩnh tâm, suy nghĩ, và chỉ một mình em thôi, em hiểu không?” “Anh muốn em hãy luôn dừng lại trước những quyết định, em bồng bột, nhạy cảm, và đa đoan, em luôn để cho tình cảm chiến thắng lý trí, và có thể vì thế, em sẽ trượt dài trong vòng xoáy tình yêu, khi nghĩ em sẽ như vậy, anh cảm thấy đau lòng lắm, em hiểu không?” “Dù không còn là gì của em nữa, nhưng … với tư cách là một người anh, anh vẫn luôn muốn em tốt. Được không?”. Nghẹn ngào. Những lời dặn dò cuối cùng này sao anh cảm thấy đau lòng đến thế. Anh có nên níu kéo lần nữa không? Có lẽ không cần đâu, em đã chọn cho mình một người khác rồi kia mà. Cho dù có thêm một lần nữa thì sao, em vẫn đâu có hoàn toàn được giải thoát đâu, chi bằng, hãy để em ra đi với lựa chọn của chính mình. Anh nhìn vào mắt em, anh muốn nhìn đôi mắt này lần cuối. Anh cảm thấy con tim như vỡ nát, nhói đau. Rồi, tự trong tận đáy lòng, anh yếu đuối hỏi em “hãy nói cho anh biết, những gì em nói với anh hôm trước, không phải là giả dối, phải không?” Em òa khóc “em không biết tại sao, anh à. Khi em nói với anh rằng mình chia tay, em cảm thấy đau đớn vô cùng. Em sợ những tháng ngày không có anh ở bên, em phải làm thế nào để quên được hơi ấm của anh đây. Em sợ không còn được nắm đôi bàn tay anh nữa. Em sợ không còn được anh ôm lấy em. Em sợ thiếu vắng anh.” Em bậm môi, cố để những giọt nước mắt không trào ra, em cố gắng nói thật cứng rắn nhất, “Nhưng… em biết mình đã không còn cơ hội quay lại nữa. Anh nói đúng, những gì anh sợ, anh lo cho em đều đúng. Có thể, em sẽ không có kết quả tốt với tính cách của mình. Em sẽ cố, anh đừng lo. Em biết mình không có cơ hội được tha thứ lần thứ 2 đâu. Từ giờ, em sẽ đi một mình, em sẽ chịu đựng những gì em đã gây ra, em sẽ cứng rắn hơn với kết quả này, anh đừng lo”. Anh không biết nói gì hơn. Để một mình em giữa dòng đời tấp nập này sao? Em vốn yếu đuối, có thể chịu đựng nổi những cú sốc hay không? Em nhiều nước mắt, có thể một lần không khóc khi bị tổn thương hay không? Anh thương em nhiều lắm em có biết không? Em có biết anh đau lòng như thế nào không? Bất giác, anh đưa tay lau dòng nước mắt trên má em . Em đừng lo, vì có anh luôn bên em mà!”. Gửi từ Blog Dautokaka: Lối đi ngay dưới chân mình!